Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi khi đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi?

0
134

Ánh mắt Vance nhìn bà Anh vằn lên sọc đỏ. Anh không tin cuộc gặp sẽ có thể xóa đi nỗi đau bị kỳ thị, sự trống rỗng của 43 năm bị tách khỏi nguồn cội, hoang mang về bản thân.

Trong những câu chuyện thất lạc người thân, có những cuộc chia ly là do hoàn cảnh, nhưng cũng có lần “lạc nhà” là chia cách gần nửa thế kỷ. Anh Vance McElhinney (1974, Anh Quốc) đã có một cuộc lưu lạc, bị chia tách khỏi mẹ, khỏi quê hương đất Việt suốt 43 năm. Vance là 1 trong số gần 3.000 trẻ em bị đưa ra nước ngoài theo chiến dịch Operation Babylift (Không vận Trẻ em) của Mỹ, tháng 4/1975.  

Trong số hàng nghìn trẻ em rời Việt Nam sang Mỹ, Úc, Anh, Canada… năm ấy, không phải ai cũng thật sự là trẻ mồ côi. Có những đứa trẻ bị tách rời gia đình, xé khỏi gốc gác, bị thay đổi hoàn toàn số phận để lại sự day dứt cả đời như Vance. 

Khi bị đưa đến nước Anh xa xôi, Vance mới 9 tháng tuổi, với một bức ảnh chụp, lý lịch mồ côi cha mẹ, tên khai sinh: “Van Tan Nguyen” – những giấy tờ mà sau này anh mới biết là chỉ được gán cho mình để dễ dàng lên máy bay không vận.

Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi ngày đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi - Ảnh 1.

Bức ảnh chụp Vance McElhinney khi còn ở Việt Nam.

“Tôi luôn cảm thấy lạc lõng”

Cậu bé Babylift được đưa sang Anh, rồi lưu lạc đến Bắc Ireland. Khi 18 tháng tuổi, gia đình Cyril và Liz McElhinney ở thị trấn Lurgan và đặt cho đứa trẻ một thân phận mời: Vance McElhinney. Khi gặp cha mẹ nuôi lần đầu, Vance là đứa trẻ Việt duy nhất tại trại trẻ chưa được nhận nuôi. 

Anh cô độc trong chuyến bay rời khỏi đất nước, cô độc trong trại trẻ mồ côi, nhưng đó không phải là lần cuối Vance ở trong tình cảnh đó. Bố mẹ nuôi của Vance thành đạt và khá giả. Họ có 2 con trai tên là David và Stephen. Cả bố mẹ và hai anh đều yêu quý Vance. Nhưng yêu thương là chưa đủ. 

Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi ngày đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi - Ảnh 2.

Vance luôn cảm thấy cô đơn, ý thức được thân phận “ở ngoài rìa”. Từ khoảng 5 – 6 tuổi, anh đã luôn thấy có một khoảng trống lớn trong lòng. Những năm 1970, cộng đồng người ở Bắc Ireland chưa đa văn hóa như bây giờ, chỉ có tầm 3 hay 4 người da màu, trong đó có Vance. 

Năm Vance 13, 14 tuổi, mọi việc tồi tệ hơn nữa. Anh bị bắt nạt, bị đánh, bị lũ trẻ da trắng gào vào mặt: “Cút về Việt Nam đi!”. Một số bạn học chửi Vance và gọi anh bằng những từ ngữ thô tục. Anh nhận thức rất rõ: Mình sẽ luôn là thiểu số ở đây.

“Với sự khác biệt về tôn giáo và màu da, lớn lên ở Bắc Ireland thực sự là khó khăn với tôi. Điều đó phần nào biến tôi thành một con người chai lì, không muốn bày tỏ cảm xúc.” – Vance đau đớn nhớ lại. 

Ý niệm “Việt Nam” trong đầu đứa trẻ lạc nhà luôn khiến Vance khổ sở. Mỗi khi nỗi đau, sự kỳ thị ập tới, anh lại tự hỏi, nếu ở Việt Nam, anh có ổn không?

“Khi bị bố mẹ nuôi mắng, trong tôi càng quặn lên nỗi khó chịu. Tôi quát lại: ‘Ông bà có phải bố mẹ thật của tôi đâu.’. Đó là cách tôi phản kháng, chứ tôi thực sự không có ý nói những lời lẽ như vậy. Mẹ Liz tôi kể lại, năm tôi 13 – 14 tuổi, mối quan hệ của hai mẹ con đã thực sự thay đổi, theo cách tồi tệ hơn. Một phần nào đó trong tôi suy nghĩ rằng tôi muốn trở về Việt Nam. 

Nhưng tôi thật sự chần chừ trong việc tìm hiểu về gốc gác của mình. Tôi chỉ biết mình bị đưa đi vì chiến tranh, và tôi không dám xem bất cứ bộ phim tài liệu nào về chiến tranh Việt Nam. Tôi sợ nó làm mình tổn thương.”.

Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi ngày đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi - Ảnh 3.

Cha mẹ nuôi và các anh trai rất yêu quý Vance.

Cho đến khi bước qua tuổi 40, trải qua 2 cuộc hôn nhân không thành, cảm giác trống trải vẫn choán lấy Vance. Anh không biết gì quá khứ của mình, nguồn gốc của mình, ngoài 1 bức ảnh chụp tại trại trẻ mồ côi với tấm biển đề chữ M – tên tổ chức phụ trách đưa anh đi – Mercy. Mẹ nuôi Liz cũng đưa cho anh mảnh giấy ghi địa chỉ Quy Nhơn và tên trại trẻ mồ côi anh từng sống – thứ mà bà giữ cẩn thận hơn 40 năm.

Lênh đênh tìm nguồn cội

Vance chưa bao giờ nguôi ngoai về quá khứ bí ẩn của mình. Anh đã tìm đến một cơ quan báo chí địa phương nhờ giúp đỡ. Câu chuyện của anh được chú ý, và hãng truyền thông ngỏ ý muốn đi cùng anh về Việt Nam.

Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi ngày đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi - Ảnh 4.

Chuyến đi đầu tiên ấy, Vance không kỳ vọng sẽ tìm được mẹ ngay với lượng thông tin ít ỏi. “Tôi về Việt Nam chỉ để thấy mình có cảm giác thuộc về đa số, đi giữa đường không ai nhìn chằm chằm, ngồi trong quán ăn mà không bị những người xung quanh có cái nhìn khác biệt; hay đơn thuần là ra quán nhậu mà không bị ai chửi, kỳ thị cả. 

Tôi đã sợ mình sẽ phải bỏ cuộc. Tôi đã chuẩn bị sẵn cho khả năng mình sẽ không thể tìm được mẹ, thậm chí đã nghĩ đến việc tự thuyết phục mình rằng bà đã không còn nữa. Ban đầu tôi nghĩ mình chỉ có thể tìm kiếm trong tối đa một năm, nhưng rốt cục đã nó đã kéo dài hơn ba năm.”.

Trong chuyến đi ấy, Vance đã tìm thấy cô nhi viện anh từng ở một vài tuần, giờ đã thành viện dưỡng lão. Anh gặp được các xơ chăm trẻ mồ côi năm xưa, hỏi dò về cái tên “Nguyen Van Tan”. Họ bảo, tất cả cô nhi đều được đặt lại tên mới, làm giấy tờ mới, vì không thực sự biết chúng là con ai, tên gì. Vance sốc vô cùng.

Một thời gian ngắn sau, cũng trong năm 2016, câu chuyện của Vance được dựng thành phim tài liệu, mọi sự tiến triển từ đó. Khi phim được chiếu, Vance nhận hàng trăm cuộc gọi, hàng nghìn tin nhắn. Anh cố gắng đọc và trả lời hầu hết trong số đó, nhưng trái tim mách bảo họ chỉ là những cha mẹ tuyệt vọng tìm con của mình, ở đâu khác chứ không phải nơi anh.

Cho đến một ngày, lẫn trong những tin nhắn chờ và email, có một người khăng khăng anh chính là em họ thất lạc của mình. Người phụ nữ ấy gửi cho anh một tấm ảnh kèm theo một số thông tin trùng khớp với những gì anh biết (nhưng chưa công bố). Anh chưa tin, nhưng cũng hẹn năm 2017 sẽ đến gặp thử.

Nỗi dằn vặt của người mẹ suýt hóa điên vì mất con

Đầu năm 2017, y lời hẹn, anh về Quy Nhơn. Nhờ sự giúp đỡ của bà Nguyễn Nga (Giám đốc một trung tâm nhân đạo ở Quy Nhơn) và người đã liên lạc với mình, anh đến gặp bà Lê Thị Anh. Vance thấy một người phụ nữ luống tuổi ngồi trong góc phòng, bỗng nhiên đứng bật dậy, ra ngồi cạnh và ôm lấy anh khóc nức nở. Vance bối rối không biết nhìn đi đâu. 

Bà Anh đưa ra tấm ảnh chụp cùng con trai năm xưa, ảnh ba của con trai, kể rằng từ khi lạc con, bà gần như hóa điên, đi lang thang khắp nơi tìm con. Bà nguyện dành cả cuộc đời để kiếm tìm núm ruột của mình. 

“Hồi đó, tôi vào hỏi thăm con thì các xơ bảo nó chết rồi, chết trong chuyến vận chuyển đầu tiên. Tôi buồn lắm, nhưng linh cảm của người mẹ mách bảo con tôi vẫn còn. Tôi lại hỏi các bà xơ ở Ghềnh Ráng là con mình có đi chuyến đó không thì họ nói không phải, con tôi đi chuyến sau.

Tôi nghĩ, khi đó con tôi 9 tháng tuổi, chắc người ta nuôi được. Tôi cứ băn khoăn con mình nhỏ xíu như vậy, có ai ẵm bồng nó không, có ai làm té nó không, người ta có cho nó học hành không… Tôi cứ nghĩ con mình ở Mỹ. Tôi cũng nhờ rất nhiều người tìm hiểu ở Mỹ mà không thấy thông tin gì cả…” – bà Lê Thị Anh kể, nước mắt giàn giụa.

Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi ngày đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi - Ảnh 5.

Bức ảnh bà Anh chụp cùng con trai ngay trước khi bà gặp nạn.

Vance không tin những ảnh bà Anh đưa ra, những bức ảnh chẳng chứng minh điều gì cả. Nhưng anh bất giác hỏi: “Sao bà đẻ tôi ra mà bà bỏ tôi?”. Trong ánh mắt Vance, bà Anh nhìn thấy vằn lên hận thù, tủi nhục. Bà chỉ biết khóc.

Sau câu hỏi ấy, bí mật về cuộc lưu lạc được tháo gỡ. Tên khai sinh của Vance là Nguyễn Thành Châu. Thời điểm đó, bà Anh bị bệnh, chân yếu đi, phải nằm trường kỳ vài tháng ở bệnh viện. Chồng của bà, một người đàn ông vũ phu, nghiện rượu bỏ đi biệt tích. Các em của bà Anh chăm sóc đứa trẻ.

Khi một bà xơ đến bày tỏ lo ngại cho sự an toàn của bé Châu khi chiến tranh đang khốc liệt, hứa sẽ chăm sóc bé an toàn, những người anh em của bà Anh đã đưa núm ruột duy nhất của bà cho các xơ ở cô nhi viện ở Ghềnh Ráng (Quy Nhơn). Họ không hỏi ý kiến, và bà Anh cũng không hề biết, cho đến khi ra viện.

Nghe thế, Vance nhận ra bà không hề bỏ rơi con trai, mà là hai mẹ con bị tách nhau. Dù trong lòng vẫn đầy hoài nghi, không chắc mình có nên tin hay không, anh vẫn dặn người thông dịch nói lại: “Hãy bảo với người phụ nữ này, rằng đó không phải lỗi của bà ấy.”.

Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi ngày đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi - Ảnh 6.

Bà Anh vẫn giữ liên lạc với Vance. Người phụ nữ nông thôn học tiếng Anh, dùng điện thoại công nghệ, máy tính bảng để nói chuyện mỗi ngày, để kết nối với Vance – người mà bà khăng khăng là con trai thất lạc của mình. 

Còn về phần mình, Vance trì hoãn 1 năm mới xét nghiệm ADN với bà Anh, dù thủ tục thực ra chỉ mất 1 tháng. Đó là vì, mẹ nuôi của anh bỗng dưng đổ bệnh trong thời điểm anh về Việt Nam cuối năm 2017. “Để thể hiện lòng tôn trọng với mẹ Liz, tôi không nhắc gì đến việc xét nghiệm ADN hay nhận mẹ ruột. Tôi dành thời gian chăm sóc mẹ Liz. Bà ấy nuôi dạy tôi suốt 43 năm, là mẹ của tôi 43 năm, tôi không muốn làm bà buồn. 

Đến khi lo xong tang lễ cho mẹ Liz, tôi mới mở phong bì xem kết quả ADN. Trùng khớp 100%. Lúc đó tôi kiểu: Ồ, mình tìm được mẹ ruột rồi, giờ sao đây nhỉ?

Ngày 9/2/2018, chúng tôi gặp lại nhau ở Quy Nhơn. Khoảnh khắc mẹ và con trai rất lạ. Trước đó, chúng tôi đã nói chuyện nhiều, nhưng với thân phận mơ hồ. Mẹ Anh rất gần gũi, bà cầm tay, ôm ấp, vuốt ve tôi. Tôi không quen lắm. Bố mẹ nuôi chưa từng xoắn xuýt với tôi như vậy, và tôi cũng không để họ làm như vậy, kể cả khi còn nhỏ.

Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi ngày đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi - Ảnh 7.

Tôi ở lại ăn Tết Nguyên đán với mẹ. Bà sung sướng đem tôi đi giới thiệu khắp nơi, gặp ai cũng khoe. ‘Con trai tôi đó’, bà nói câu đó cả ngàn lần, và đó là câu duy nhất bà nói mà tôi hiểu, không cần phiên dịch.”. 

***

Đã 4 năm ngày đoàn tụ với mẹ, khoảng trống trong lòng Vance dần thu gọn lại. Anh đã có vợ tên Lê Hằng (1990), gặp nhau ở thời điểm Vance về Việt Nam tìm mẹ. Họ có với nhau một con gái dễ thương và hiện đang sống chủ yếu tại Anh. Vance là bếp phó làm việc bán thời gian và bán hàng qua mạng.

Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi ngày đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi - Ảnh 8.

Anh Vance hạnh phúc bên người vợ Việt Nam.

Vance thoải mái hơn khi được gọi là Châu – tên mẹ đã đặt cho anh khi lọt lòng. Anh thành lập một quỹ hỗ trợ các trường hợp trẻ mồ côi, khuyết tật, cùng trung tâm nhân đạo Nguyễn Nga giúp đỡ những hoàn cảnh đáng thương. 

“Tôi được cha mẹ nuôi nâng đỡ, yêu thương để có ngày nay, và khi đã ổn, tôi cũng muốn dang tay giúp đỡ người khác như một lời tri ân. Tôi vẫn đang trong hành trình hàn gắn vết thương lòng và khám phá cuộc sống có mẹ sau 43 năm cách xa.”.

Con bị bắt sang châu Âu, mẹ hóa điên và câu hỏi ngày đoàn tụ sau 43 năm: Sao bà bỏ rơi tôi - Ảnh 9.

Anh Vance – Châu thành lập một quỹ hỗ trợ để giúp đỡ những trẻ em khó khăn tại Việt Nam.

Theo Pháp luật và Bạn đọchttps://phapluat.suckhoedoisong.vn/con-bi-bat-sang-chau-au-me-hoa-dien-va-cau-hoi-khi-doan-tu-sau-43-nam-sao-ba-bo-roi-toi-162223103071515234.htm

 

Tâm sự của người chồng “bị bác sĩ trả về”: Dặn dò vợ đừng “ở giá”, mãn nguyện vì đã lo đủ cho gia đình trước lúc ra đi!

“Thân thể anh đau nhừ. Nhưng tim anh còn đau hơn thế. Anh muốn nói là em đẹp lắm, em có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp…”.

Những lời tâm sự “xé lòng” của người chồng mắc bệnh hiểm nghèo

Có lẽ, chẳng có nỗi đau nào đau hơn chuyện hai người yêu thương nhau hơn tất cả mọi thứ trên đời phải âm dương cách biệt.

Mới đây, một bài viết của người chồng mắc bệnh hiểm nghèo gửi vợ khiến dân mạng phải xót xa.

“Đây là những lời mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi vẫn còn thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.

Thân thể anh đau nhừ. Nhưng tim anh còn đau hơn thế. Anh muốn nói là em đẹp lắm, em có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.

Anh sợ phải xa em và con quá nhưng giờ phút đó đã gần đến rồi vợ ạ. Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ dù thế nào đi nữa thì em cũng phải chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi”.

Nhận thức được thời gian của mình chẳng còn bao nhiêu, ông chồng đã viết một bức thư gửi vợ. Nó như một cuốn phim quay chậm lại kỷ niệm của anh và vợ mình trong quá khứ. Đồng thời, cũng có những tâm sự của anh trong những ngày cuối cùng.

Người chồng trong câu chuyện đó là Nguyễn Ngọc Mạnh. Vợ chồng Ngọc Mạnh – Quỳnh Dung kết hôn đến nay đã 8 năm. Thời đó, Quỳnh Dung làm việc trong ngành báo chí. Chồng cô làm kiểm lâm. Họ có duyên gặp gỡ tại nhà một người anh họ và được tác hợp với nhau.

“Hai đứa mình ngày đó yêu xa là chủ yếu vì anh công tác nơi rừng rú do làm ngành kiểm lâm. Anh là người chững chạc, hồi đó mới 25 tuổi nhưng lúc nào cũng xuất hiện với sơ mi đóng thùng, đi giày đen rất già dặn”, Quỳnh Dung kể.

Gia đình hạnh phúc của Quỳnh Dung và Ngọc Mạnh.

Từ tháng 7/2021, Mạnh phát hiện mình mắc bệnh ung thư phổi di căn toàn bộ khung xương, đầu và gan. Hiện tại, anh đã liệt nửa người và phải nằm tại chỗ.

Quỳnh Dung nhớ lại: “Hôm đó sau 1 trận đá bóng về, anh bị đau lưng và đi khám. Sau 1,5 tháng khám và điều trị sỏi thận nhưng cơn đau không thuyên giảm, anh đi chụp cộng hưởng khung xương và phát hiện nhiều ổ tiêu xương tại vị trí đau. Cuối cùng, khi chụp Xquang thì phát hiện anh ung thư phổi giai đoạn cuối di căn xương”.

Thời gian phát hiện bệnh cũng là những tháng ngày kinh tế gia đình Quỳnh Dung dư giả một chút “giống như trước cơn bão trời thường yên bình”.

“Cả hai vợ chồng đều sốc vì gia đình đúng cảnh mẹ già, con nhỏ, neo người. Trước đó, gia đình mình nghèo lắm nên càng sốc hơn khi cuộc sống tươi đẹp mới bắt đầu. Khi bác sĩ thông báo cho mình, trong 3 ngày đầu chỉ mình biết. Mỗi ngày, mình đều mớm cho chồng một chút để dự tâm lý xem anh thế nào nếu không may mắc bệnh hiểm nghèo. Anh đã đơn giản bảo rằng nếu mắc bệnh hiểm nghèo thì không cần chữa trị gì nữa. Anh đã đăng ký hiến tạng 4 năm trước”, Quỳnh Dung nhớ lại.

Chồng mắc bệnh nặng, Quỳnh Dung càng phải cố gắng để trở thành điểm tựa cho gia đình. Nhưng cả hai vợ chồng cô đều bối rối và không biết làm thế nào để mẹ chồng có thể chấp nhận được thực tế cuộc sống này.

Cô kể: “Cuộc đời mẹ chồng chất những nỗi đau. Chồng mất sớm, ông mất xong 1 tháng sau anh mới chào đời. Con đầu ung thư vú, bây giờ đến lượt anh lại bị ung thư phổi nguy cấp. Về hai vợ chồng mình trước đó vẫn hay nghe Phật Pháp nên hiểu đôi chút nhân duyên trong cuộc đời. Từ đó, bọn mình chấp nhận thách thức và sẵn sàng đón nhận. Còn sống còn làm việc, chăm sóc và dành thời gian cho nhau, dành thời gian cho gia đình”.

“Nếu phải trách điều gì về anh thì chắc phải trách anh hoàn mĩ quá!”

Chỉ hơn nửa năm phát hiện ra bệnh, tình trạng của Ngọc Mạnh trở nặng hơn.

Quỳnh Dung tâm sự: “Anh hiện tại bác sĩ đã trả về nhà, nếu hồi phục được thì chắc đó là phép màu giữa đời thực. Anh đã liệt nửa người và nằm một chỗ. Bản thân anh ấy không phải là người thích nói nhiều để thể hiện tình cảm. Khi đọc được những dòng tâm sự của anh, mình khóc nhiều lắm. Anh luôn nhường nhịn vợ và cho vợ được quyền làm chủ gia đình. Niềm vui của anh chính là lương tháng sau mang về cho vợ phải cao hơn tháng trước”.

Trong mắt gia đình bên ngoại, Ngọc Mạnh cũng là một chàng rể vô cùng chu đáo. Trong những ngày nằm trên giường bệnh, khi được gia đình bên ngoại đến thăm, anh liên tục nói lời xin lỗi vì “để em (vợ) ở lại một mình”.

“Chưa một ai bên ngoại chê trách anh. Thậm chí anh quan tâm mọi người còn hơn cả mình. Bà nội mình mất ngủ, anh cũng tìm bằng được lá tóc tiên trên rừng mang về cho bà. Chú mình thích Lan, anh cũng sưu tầm mang tặng. Anh mang nhiều đồ bồi bổ trên rừng về biếu bên ngoại, tìm từng cái điếu đẹp làm quà cho ai thích hút thuốc lào. Mình còn hổ thẹn vì không tinh tế bằng anh. Các em út bên ngoại cũng đặc biệt yêu quý anh, biết anh bị bệnh, ai cũng khóc”, Quỳnh Dung kể.

Trong bài chia sẻ của mình, Ngọc Mạnh luôn cảm thấy có lỗi vì đôi lúc còn dành thời gian cho công việc nhiều hơn gia đình. Nhưng với Dung, cô hiểu rõ anh làm vậy là vì trách nhiệm của người đàn ông trong nhà.

“Anh ấy thích đọc sách lắm và hiểu biết rộng. Thời gian rảnh của anh chỉ để tìm hiểu về chính sự, quân đội, lịch sử. Nếu phải trách điều gì về anh thì chắc phải trách anh hoàn mĩ quá”, cô vợ trẻ tâm sự.

Anh dặn dò Quỳnh Dung đừng “ở giá” hãy cứ tìm hạnh phúc mới để làm chỗ dựa.

Hiện tại, Ngọc Mạnh cảm thấy thời gian của mình chẳng còn bao nhiêu. Anh lại càng lo lắng cho vợ nhiều hơn.

Anh dặn dò Quỳnh Dung đừng “ở giá” hãy cứ tìm hạnh phúc mới để làm chỗ dựa. Anh còn mãn nguyện vì hiện tại đã lo đủ cho gia đình, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm và chỉ mong vợ may mắn về sau.

Thật sự là một câu chuyện tình yêu đẹp và cảm động. Hi vọng rằng, gia đình Quỳnh Dung – Ngọc Mạnh sẽ mạnh mẽ hơn nữa, vững vàng hơn nữa và gặp được thật nhiều may mắn trong thời gian tới.

Bức thư của anh Ngọc Mạnh gửi vợ:

Vợ của anh!

Đây là những lời mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi vẫn còn thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.

Anh yêu em nhiều vợ ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu khách hàng và Hyundai còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho công việc quá! Anh yêu công việc ở Hyundai vì nó đã giúp anh và gia đình mình vượt qua những lúc khó khăn nhất khi kinh tế còn eo hẹp. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn.

Anh nhớ anh đã than phiền về những ca khách hàng khó, những hợp đồng nhiêu khê vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em.

Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh vì gia đình: Quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè… Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh nhậu nhẹt với bạn bè, anh luôn nói về công việc, xe cộ. Anh nghĩ khi đó anh đã quên mất em là người bạn đời của anh. Sự hy sinh của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có thu nhập cao nhất .

Những tháng qua, trong những lần anh nhập viện điều trị, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn dành cho anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên.

Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những ngày lễ, những lần con biểu diễn múa hát mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó hoặc là đi nhậu, đi tiếp khách, đi giao xe. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc gì mà nhậu nhẹt đến khuya chưa về. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, bình an khi nghĩ đến em và con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận tiếp khách, anh đang bận liên hoan, anh đang ngủ vì say rượu,…). Anh luôn luôn có một lý do nào đó!

Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em làm vợ.

Thân thể anh đau nhừ. Nhưng tim anh còn đau hơn thế. Anh muốn nói là em đẹp lắm, em có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.

Anh sợ phải xa em và con quá nhưng giờ phút đó đã gần đến rồi vợ ạ. Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ dù thế nào đi nữa thì em cũng phải chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi.

Anh yêu em!

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here