Cô giáo Hà Nội kể lại giây phút mở hộp quà, kinh hoàng thấy 10 triệu đồng tiền mặt bên trong: Không trả lại mà có cách xử lý trên cả tuyệt vời

"Họ vác theo 1 hộp quà to tướng. Tôi ghét lắm nhưng lại trộm nghĩ: Chắc trong đó không có phong bì đâu, quà to thế mà...".

0
142

Tiến sĩ Vũ Thu Hương, nguyên giảng viên khoa Giáo dục Tiểu học, ĐH Sư phạm Hà Nội, chuyên gia giáo dục vô cùng tâm huyết với nền giáo dục của Việt Nam. Những hoạt động, bài viết, quan điểm… của chị luôn nhận được sự yêu mến, trân trọng và có sức lan tỏa tới thầy cô, học sinh và các bậc cha mẹ.

Là một nhà giáo, chị thường xuyên được phụ huynh nhớ tới và tri ân trong Ngày lễ 20/11. Tuy nhiên không ít lần nữ Tiến sĩ rơi vào những tình huống bàng hoàng, khó xử vì cách tặng quà, cố đưa phong bì của phụ huynh. Nhân ngày lễ trọng đại của những người lái đò, chị Hương đã có những chia sẻ thật lòng về vấn đề này.

Tiến sĩ Vũ Thu Hương và một cô học trò nhỏ.

Dưới đây là chia sẻ của nữ tiến sĩ:

“Tôi là nhà giáo, chẳng ai trên đời không công nhận điều đó. Tôi cũng sẽ là đối tượng được nhận các lời chúc mừng trong ngày 20/11. Điều này cũng đương nhiên như cuộc sống nó vốn thế. Vậy nhưng, chẳng năm nào, 20/11 không đọng lại trong tôi nỗi buồn.

Tôi nhớ 1 năm, vào ngày này, tôi nhận được điện thoại của 1 cô giáo có phụ huynh học sinh là bạn của tôi. Cậu bạn đó là trưởng ban phụ huynh. Cô gọi và khóc. Cô đã alo cho vị phụ huynh đó rất nhiều. Nhưng vị phụ huynh đó không bắt máy và cô phải cầu cứu tôi.

Nguyên nhân là vị phụ huynh đó giữ quỹ lớp. Cô là giáo viên chủ nhiệm. Cô nói: “Em không cần quà đâu. Nhưng giáo viên bộ môn mà không có thì kì lắm, họ sẽ lại ghét lớp, trù dập lớp”.

Không đồng tình với cô nhưng tôi buộc phải alo cho vị phụ huynh đó vì sự nhờ vả. Sự việc sau đó thế nào, tôi cũng không nhớ, nhưng đọng lại trong tôi là nỗi đau.

Đi dạy khắp nơi, tôi nhận được tình cảm của học sinh cực kì nhiều. Có người gọi tôi là ĐẠI CA (Đại ca trong ngành giáo dục, đại ca của họ, những giáo viên tiểu học vùng xa), có người gọi tôi là MAMI (người giáo viên chủ nhiệm mà họ coi như mẹ), có người gọi tôi là BÀ, CỤ (theo thứ tự dạy học, bà dạy giáo viên chủ nhiệm của cháu, cụ dạy giáo viên của giáo viên chủ nhiệm của chúng cháu…). Điều đáng quý đó, tôi sẽ không bao giờ có thể quên được.

Không làm thay đổi được quan niệm: 20/11 LÀ NGÀY NHÀ GIÁO NHẬN PHONG BÌ, tôi chỉ làm được 1 điều rất nhỏ, KHÔNG NHẬN PHONG BÌ.

Cô Vũ Hương á, tặng quà cô hơi khó. Cô thích gì nhỉ, chẳng bao giờ ai biết. Cô không cần tiền, cái đó ai cũng biết. Đứa nào mang phong bì đến, ăn chửi là chắc – điều đó thì chắc chắn là lũ học sinh của tôi rất rành.

Tôi nhớ có 1 lần, tôi dạy 1 lớp tại chức hay từ xa gì đó, nhưng chỉ dạy có độc 1 buổi (3h). Đại khái là hướng dẫn họ làm bài tập này nọ, chấm bài,…

Ngày họ đến nộp bài, họ vác theo 1 hộp quà to tướng. Tôi ghét lắm nhưng lại trộm nghĩ: Chắc trong đó không có phong bì đâu, quà to thế mà.

Thế rồi khi họ về, tôi mở ra và thấy phong bì 10 triệu. Kinh hoàng! Tôi khóc, tôi giận, tôi muốn điên lên. Gọi trả họ thì họ hoảng sợ, họ cuống lên. Họ sợ tôi giận, sẽ cho họ điểm kém hết. Không trả thì tôi thấy kinh tởm chính bản thân mình.

Rồi tôi nghĩ ra cách hay nhất. Tôi bỏ hết 10 triệu đó vào QUỸ VÌ TRẺ EM VÙNG CAO. Ồ, các bạn đang thừa tiền đúng không? Vậy thì tôi sẽ giúp các bạn làm việc thiện. Đó là mua chút quà cho lũ trẻ. Mặc dù đã xử lý xong nhưng tôi vẫn không thể nguôi được nỗi đau đớn mà đám học sinh đó đã gieo vào trong lòng tôi.

Từ bao giờ, 20/11 lại là ngày nhận phong bì vậy? Ngày tôi còn nhỏ, đến nhà cô giáo, tôi mang tặng cô mấy quả cam. Tôi nhớ cảnh nhà cô, cam tràn ngập, nhiều đến mức cô không có đủ dụng cụ đựng cam mà để đầy xuống sàn nhà, không có cả lối đi.

Đến lúc đó, tôi cảm thấy, chắc chắn việc được nhận cam của cô không phải là niềm vui mà có khi là nỗi sợ. Ngày HIẾN CAM CÁC NHÀ GIÁO đem lại cho cô niềm vui chắc chắn chỉ là sự xuất hiện của học trò cũ.

Ngày nay, có không ít các nhà giáo từ chối phong bì, từ chối quà của phụ huynh. Như giáo viên chủ nhiệm của con tôi học hồi cấp 3 chẳng hạn. Cô trốn biệt mấy ngày gần 20/11 và cấm học sinh tặng phong bì. Tôi hiểu, họ giống tôi, họ cảm thấy tổn thương khi nhận được cái phong bì. Đặc biệt là từ phụ huynh học sinh. Bởi vì đó không phải là thể hiện tình cảm và sự tri ân của họ với giáo viên mà là động thái trút trách nhiệm nuôi dưỡng, chăm sóc con họ cho những nhà giáo.

May mắn cho tôi, làm việc với sinh viên, các bạn ấy quá hiểu về cô nên tôi tránh được phần lớn sự tổn thương hết sức xúc phạm đó. Với các phụ huynh học sinh ở trung tâm tôi đang dạy, thông điệp trao cho họ cũng hết sức rõ ràng: các giáo viên ở trung tâm sẽ không được phép nhận quà của phụ huynh nếu không muốn bị kỉ luật.

Bởi vì điều tôi muốn là GIỮ GÌN SỰ TRONG SÁNG VÀ TìNH YÊU CỦA TRẺ cho công việc hết sức gian nan của bọn tôi. Tôi hi vọng, người giáo viên nào đó còn mong mỏi phong bì trong ngày này thì hãy suy nghĩ lại. Người phụ huynh nào còn mong phong bì là thứ để cô giáo thiên vị con mình cũng mong nghĩ lại. Bởi vì, nói thật lòng, PHONG BÌ LÀ THỨ GIẾT CHẾT SỰ TỐT ĐẸP CỦA NGÀNH GIÁO DỤC”.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here